Lời của tui: Truyện ngắn “Chì màu hai đầu” của tác giả trẻ Ploy (Lana). Đọc hồi nào chẳng nhớ. Hôm nay được nhắc nhở nên mới nhớ. Không chỉ được nhắc, mà còn được “dụ dỗ” đến Seoul, như trong truyện. Tui “copy” truyện về blog của mình để lưu lại. Vì thế, chỉ copy một phần. Phần còn lại, vui lòng đọc trên trang của tác giả luôn. 

1. Hân tỉnh vì run cóng. Điều hòa không chạy, nhưng tối Seoul đầu tháng Năm lạnh tự nhiên cũng đủ lực vò rúm thân thể nhiệt đới của cô. Các tế bào thần kinh cự tuyệt xuất xưởng bất cứ ghi nhớ nào về hành trình đến Seoul. Cô chu môi ngẫm nghĩ: lẽ nào suốt chặng bay, suốt quãng đường từ phi trường vào thành phố, suốt từ sảnh lên phòng khách sạn, cô đã say giấc li bì?

Chì màu hai đầu
Chì màu hai đầu

Hân quay sang nhìn Ly đang co quắp như con tôm luộc trên giường bên. Chăn cuốn ngang mũi, mặt vùi sâu vào gối, Ly chỉ lộ ra một góc trán và gò má lờm xờm tóc. Trong thể xác rệu rã, tinh thần như cũng kiệt quệ tận đáy.

“Dậy thôi! Sang đây không phải để ngủ.” – Hân dùng cả hai tay giằng kéo tấm chăn nặng trịch khỏi người Ly.

“Làm việc thâu đêm đến sát giờ bay. Cho tớ yên!” – Ly co gối lên trước ngực rồi ôm lấy ngủ tiếp.

“Tham việc cho lắm, thảo nào đến khi bạn trai cưới vợ thì mới biết mình bị bỏ!”

“Chúng tớ chia tay tám tháng rồi, không nói cậu biết thôi.” – Ly bật dậy, vò cho mớ tóc bú rù hóa thành cái tổ quạ hoàn hảo, mắt rỗng tuếch nhìn Hân, miệng méo xệch. – “Tớ khóc được không?”

Nhìn đôi ngươi Ly long lanh nước, khóe mắt Hân cũng a dua cay ướt. Rồi Hân ôm chầm lấy Ly, nức nở từng tiếng lớn. Rất lâu, hai cô gái cứ vỗ vai nhau dỗ nín, nhưng bản thân lại trôi không phanh trong hàng dòng buồn bã, tủi hờn. Đói, xuống siêu thị tiện dụng gần khách sạn mua mì ly ăn cầm hơi. No, lại lên phòng tấm tức. Đến khi mũi nghẹt thở, ngực đau quặn và mắt sưng húp, cả hai mới ngã lăn ra giường mặc giấc ngủ trói chân tay.

(Đọc tiếp truyện ngắn Chì màu hai đầu tại blog của tác giả PLOY)

Show CommentsClose Comments

Leave a comment