ĐÔI MẮT CỦA BIỂN

– Sao em ngồi đây?

– Em ngồi đây vì em nhớ anh.

Cô gái nói mà không quay mặt sang nhìn chàng trai. Cô không cần nhìn. Chỉ cần nghe giọng nói, cô biết đó là anh.

– Sao anh lại ở đây?

– Anh ở đây vì anh cũng nhớ em.

Cô gái vẫn không quay mặt nhìn anh. Mắt cô hướng thẳng về phía biển. Cảnh tượng trước mắt lặng như một bức tranh. Trời yên, không một chút gió, không một chút sóng lăn tăn. Những chiếc thuyền xa xa, nhỏ xíu, như đứng yên. Biển xanh, trời cũng xanh. Chẳng biết đâu là biển, đâu là trời.

Cô gái thích chổ này. Mỗi khi đi chơi, cô đều bắt anh chở vào đây. Cô thích ngắm biển, dù bình minh hay hoàng hôn, dù trời nắng xanh hay mưa trắng xóa, biển vẫn đẹp. Cô thích ngửi cái mùi mặn mặn nồng nồng của biển, lắng nghe từng con sóng vỗ lúc ầm ầm lúc nhè nhẹ.

– Em yêu biển. Vì biển đã nuôi nấng người em yêu. – Cô từng nói như thế với anh.

Anh nghe và chỉ biết ôm cô thật chặt như thể anh sợ nếu buông ra, biển sẽ cuốn người anh yêu đi xa mất. Những lúc được quấn chặt trong vòng tay vạm vỡ của anh, cô lại ngửi thấy mùi biển mằn mặn từ cơ thể đen giòn của anh, nghe được nhịp đập từng con sóng trong tim anh.

Cô yêu biển vì cô yêu anh. Cô yêu anh vì anh là anh là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô.

Im lặng.

Từng giọt cà phê nhỏ tong tong là tiếng động duy nhất ở đây.

Rồi cô cũng cất tiếng:

– Nghe mẹ nói anh đi từ hôm qua?

– Ừ.

– Sao anh không nói cho em?

– Anh sợ em không cho anh đi. Mẹ cũng thế. Nhưng anh muốn đi. Chuyến ra khơi lần này được ăn lớn lắm. Anh tính khi về sẽ kiếm thêm được một ít. Chúng mình làm đám cưới. Anh nhờ mẹ gởi lời chào cho em.

– Nếu anh gặp em, em cũng sẽ ngăn anh đi. Ngoài kia gió lớn quá. Ai cũng nói bão sắp đến.

Lại im lặng.

Những giọt nước nóng hổi, mằn mặn chảy ra từ khóe mắt cô gái. Anh lúng túng. Chưa bao giờ anh thấy cô khóc. Anh đưa tay lên, tính lau khô giọt nước mắt. Bàn tay như quơ vào không khí. Anh không thể chạm vào làn da mềm mại nhưng đen bóng của con gái xứ biển. Anh giật mình rụt tay lại:

– Em… Sao anh không thể…?

– Anh đã ra đi trong cơn bão đó. Anh đã về với mẹ biển, đang ở trong vòng tay mẹ. Em yêu và nhớ anh nhiều lắm.

Từ sau cuộc gặp đó, không còn ai thấy cô gái mù ngồi uống cà phê ngay chiếc bàn đó và nhìn ra biển. Đôi mắt duy nhất của cô đã không còn. Cô sẽ chẳng còn được thấy biển đẹp vào những lúc bình minh hay hoàng hôn như thế nào nữa. Nhưng cô vẫn sẽ ngửi được mùi cơ thể anh qua vị mằn mặn của biển, nghe được nhịp đập con tim anh trong từng cơn sóng vỗ.

Show CommentsClose Comments

2 Comments

  • diem le
    Posted 01/04/2011 at 2:11 PM 0Likes

    Khi đọc được nửa bài viết nhưng mình cũng đoán được là chàng trai trong cốt truyện đã ko còn nữa và sau khi đọc xong thì ko ngờ sự suy đoán của mình lại chính xác.

    Bài viết hay, cảm động.

    Reader

    • Mai Ngọc Hà
      Posted 01/04/2011 at 5:06 PM 0Likes

      Đọc mới một nửa mà đã hiểu câu chuyện là… giết chết một nhân tài :)) Chỉ còn lại là nhân tai =))

Leave a comment