1. Trước biển, bạn kể về gia đình nhỏ của mình. Những con sóng của biển đêm vỗ lăn tăn vào bờ với một âm thanh nho nhỏ đủ để mình nghe rõ từng nỗi khó khăn, nhọc nhằn, từng bức xúc, tiếc nuối… của bạn về cuộc hôn nhân xuất phát từ trách nhiệm.
Mình không trách bạn nhưng thực sự lo cho bạn. Mình lo rằng hôn nhân xuất phát từ trách nhiệm, không phải từ tình yêu, thì không thể bền vững. Và thực tế, điều lo ngại của mình là đúng. Bạn đang chênh vênh trong chính cuộc hôn nhân của mình. Bạn không thể ngoại tình, bạn không thể ly dị.
Chỉ tội nghiệp cho con trai bé nhỏ của bạn.
2. Một cuộc gọi từ biển. Cảm nhận được tiếng sóng vỗ ầm ầm vào ghềnh đá như đang giận dữ, như đang có một cơn bão diễn ra ngay trong lòng biển.
Anh cũng đang chênh vênh với cuộc hôn nhân của mình dù nó không giống như hôn nhân của bạn, từ xuất phát điểm, từ cuộc sống hiện tại cho đến bản chất của cái sự chênh vênh đó. Không thể lo cho anh, chỉ muốn trách anh. Anh có thể ngoại tình, anh có thể ly dị.
Chỉ tội nghiệp cho những đứa con bé nhỏ của anh.
Thở dài…
Hôn nhân có khi là mồ chôn tình yêu thật!