Chuyện của tôi

Tôi muốn sang bên kia đại lộ. Mẹ không cho. Bà bảo rằng xe cộ rất đông, đường rộng, tôi lại còn nhỏ, chưa thể tự qua bên kia được. Tôi không nghe lời và trốn mẹ đi.

Tôi ung dung bước ra khỏi nhà. Thầm nghĩ: tôi sẽ qua được. Tôi bắt đầu lao qua thật nhanh. Luồn lách qua nhiều chiếc xe. Và rồi. Kééettt!!!! Ầ…ầ…â..m!!! Tôi không còn cảm giác gì nữa. Hình như tôi đang bất động.

Rồi tôi thấy mình bỗng nhẹ tênh, bay lên. Tôi lại thấy mình đang nằm kia, duỗi tay chân ra. Sao thế nhỉ? Tôi đây? Tôi kia? Vậy tôi đâu? Tôi là ai? Một cơn gió mạnh hất tung tôi lên. Và tôi vẫn nằm đó.

Tôi cố gắng lắm mới nghe thoảng qua trong gió những câu nói: Tội nghiệp nó quá! Rồi tôi cứ bay lên mãi cho đến khi tôi không còn nhìn thấy tôi đang nằm đó nữa.

(Cảm nhận khi thấy một chú mèo con nằm bất động trên đường đi làm sáng nay. Tội nghiệp nó quá!)

Show CommentsClose Comments

Leave a comment