Tháng của ta bắt đầu bằng một cơn mưa thật dài. Ta không thích mưa. Và hình như ta chưa bao giờ thích những giọt nước từ trời đó. Nó ướt át, nó lãng mạn và nó không như em. Em của ta không thế. Em không ướt át, không lãng mạn. Em khô khốc lắm, em thực tế lắm. Vì thế…
Muốn ở nhà.Chẳng làm gì, chỉ đi lòng vòng.Sang nhà hàng xóm, bế đứa bé rồi loanh quanh với nó.Ra ngoài sân, tiếng chổi xoèn xoẹt, xoèn xoẹt. Gió như trêu trêu ngươi. Lại xoèn xoẹt, xoèn xoẹt.Đi lên đi xuống, cây lau nhà đi xuống đi lên.Ba rít điếu thuốc, ôm cây guitar, ngồi xích đu. Tình tang tình tang.Má sau…
Hà Nội có đủ bốn mùa. Ai cũng bảo thu Hà Nội đẹp lắm. Nắng vàng, lá vàng khoác một lớp áo mới cho thành phố. Ta cũng thấy Hà Nội đẹp, thấy qua những lời kể, qua hình ảnh và qua cả đôi mắt trong veo nắng thu Hà Nội của em. Sài Gòn không như thế. Thành phố ồn ào…
– Sao em ngồi đây? – Em ngồi đây vì em nhớ anh. Cô gái nói mà không quay mặt sang nhìn chàng trai. Cô không cần nhìn. Chỉ cần nghe giọng nói, cô biết đó là anh. – Sao anh lại ở đây? – Anh ở đây vì anh cũng nhớ em. Cô gái vẫn không quay mặt nhìn anh. Mắt…

Em thân yêu, Vậy là đúng một năm rồi ngày em xa anh, xa gia đình, xa những gì thân yêu nhất của em. Anh nhớ, khi anh tiễn em ra phi trường, em khóc nhiều lắm. Ôm em vào lòng, anh dỗ dành em nhưng nước mắt mình lại chảy ngược vào trong. … Em yêu, Email này sẽ không giống…
Tôi muốn sang bên kia đại lộ. Mẹ không cho. Bà bảo rằng xe cộ rất đông, đường rộng, tôi lại còn nhỏ, chưa thể tự qua bên kia được. Tôi không nghe lời và trốn mẹ đi. Tôi ung dung bước ra khỏi nhà. Thầm nghĩ: tôi sẽ qua được. Tôi bắt đầu lao qua thật nhanh. Luồn lách qua nhiều…
Ai cũng ghét tôi vì tôi luôn ướt át, luôn gây khó chịu cho người khác. Vậy mà hôm nay, tôi “phát hiện” có một người (hay hai người nhỉ?) hình như thinh thích tôi. Những ngày này, tôi hay buồn buồn. Mỗi lần như thế, tôi lại đi dạo một vòng. Có hôm tôi đi ra ngoài thành phố. Có hôm…

“8 giờ anh đến đón em nhé!” 7 giờ. Nhỏ chờ điện thoại của anh. 7 giờ 30. Nhỏ sốt ruột. Sao anh vẫn chưa gọi? 7 giờ 45. Chuông điện thoại reo. Nhỏ mừng. Vậy là Nhỏ không nghĩ mình bị lừa. 8 giờ, Nhỏ gặp anh ở đầu con hẻm. Trông anh thật “bụi” và trẻ trung với sơmi sọc…