Điểm đến của cuộc đời

Mình bắt đầu cuốn sách vào giờ đọc sách của buổi sáng thứ Bảy, sau khi đã kết thúc cuốn “Thiện Ác và Smartphone” của cùng một tác giả, là Đặng Hoàng Giang, vào hôm trước đó.

Khi đọc phần đầu, mình biết đây là cuốn sách mình cần: một cuốn sách viết về những trải nghiệm cận tử “made in Vietnam”, sau cuốn “Hiểu về sự chết” (How We Die) của tác giả Sherwin B. Nuland mình đọc từ 2018. Thế là ngấu nghiến ngay trong ngày Chủ nhật, là một điều hiếm hoi trong việc đọc sách của mình.

Cuốn sách kể ba câu chuyện của 3 cuộc đời khác nhau nhưng cùng chung trải nghiệm cận tử. Nếu Hà là người mẹ còn sống chứng kiến cái chết của đứa con trai của mình thì Liên và Vân là những người dần đi vào sự chết. Họ có chung một điểm: còn những ngày đế sống trước khi từ biệt cõi đời, khác với những người chết bất đắc kỳ tử chẳng kịp trăn trối gì.

Nếu như Hà là người kế cận con trai mình, cùng đồng hành với cậu bé trước khi cậu ấy ra đi, thì Liên và Vân phải đánh vật với sự cô đơn, cô độc trên con đường đến điểm kết của cuộc đời mình. Những cơn đau thể xác của Vân, những ám ảnh của Liên về những điều chưa làm được, mình chẳng bao giờ quên, vì đó chính là những gì mình chứng kiến trước khi Ba mình ra đi mãi. Cách tác giả kể về hành trình của Vân, cô gái chưa bước đến nửa đời người, cứ làm hình ảnh những ngày cuối đời của Ba hiện lên như một cuốn phim.

Lúc đó, mình đã không hiểu được cuộc đấu tranh giành giật sự sống của Ba, những lo lắng về các công việc còn dang dở, những cơn đau thể xác chỉ có thể làm giảm nhẹ bằng morphine… Và quan trọng là, mình đã không đủ hiểu người sắp mất cần biết bao sự hỗ trợ của người xung quanh để họ không cô đơn trong hành trình đó.

Có lẽ vì thế mà mình may mắn hơn tác giả trong việc sớm nhận thức rằng “tôi muốn lấy khỏi cái chết sự lạ lẫm của nó, muốn nhìn thẳng vào nó, để làm quen, và cuối cùng, chấp nhận nó, sống với nó một cách bình thản”. Và vì thế, mình chẳng sợ cái chết.

“Giá trị của cái chết là nó giục giã ta sống một cuộc sống có ý thức”.

“Tôi thấy Thần Chết đứng tựa cửa sổ, tôi có thể với tay ra và chạm vào nó. Nó ở đó, mỉm cười thân thiện. “Hãy thưởng thức những giây phút này đi,” dường như nó thầm nói với tôi. “Hãy yêu thương nhau đi. Bố mẹ ngươi sẽ đi trước, nhưng thật ra ta cũng không biết được đâu. Ta ngẫu hứng, ta không có kết hoạch”.

Trích đoạn kết

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *